Bóng Hình Của Gió
Bóng hình của gió ( Tên gốc: “La sombra del viento” của Carlos Ruiz Zafón) đem lại cảm giác thật lạ. Quyển sách phảng phất dư vị của cơn gió mùa hạ, trong đó có cái tang tóc của tiết trời mùa đông, có khi cơn gió ấy rất êm đềm, rồi chợt chững lại, vụt mất. Mỗi quyển sách là một điều rất kì diệu. Giống như một tri âm, đọc sách ta lại thấy chính mình trong những bóng hình xa lạ, rất xa lạ lại rất đỗi thân quen. Mọi quyển sách trên đời được viết từ trái tim của tác giả theo một cách riêng đã là một tuyệt tác. Không giống với phim ảnh là tổng hòa của hình ảnh, âm thanh. Sách chứa đựng ngôn từ, nó nằm gói gọn trong bàn tay mỗi con người nhưng cũng là một vũ trụ huyền bí đủ hình khối, màu sắc, âm thanh, hương vị. Tất cả được chạm trổ, từng đường nét hiện lên, với mỗi bạn đọc đó là một chân trời riêng biệt. Đọc “Bóng hình của gió”, ta bị ám ảnh mãi bởi hình bóng của kẻ vô diện, gương mặt hắn luôn bị bóng tối giấu đi. Và trong đêm đen chỉ có đôi mắt hắn là có thể mường tượng ra, chúng cháy sáng như than hồng. Trong tác phẩm của Carax, đó là một con quỷ. Kẻ vô diện xuất hiện trong đêm, nở một nụ cười không thể nhìn thấy được với Daniel. Hắn là ai? Một kẻ luôn truy tìm và bằng mọi cách muốn xóa sổ tất cả mọi quyển sách của Julián Carax. Hắn đem lại sự sợ hãi, lạnh lẽo. Đối diện với hắn, người ta không cảm nhận được sự sống từ một con người. Đã nhiều năm hắn chỉ đang tồn tại giữa thế giới của con người, vì một lý do nào đó...