Thơ Đường
Vịnh Tây Thi Thế gian sắc đẹp ai bì, Tây Thi không nhẽ hàn vi suốt đời Sớm còn gái Việt bên ngòi, Cung Ngô tối đã lên ngồi cạnh vua. Lúc hèn, ai chẳng hơn thua, Khi sang mới biết đời chưa mấy người. Phấn son gọi kẻ tô, giồi, Áo là em mặc có người xỏ tay. Vua yêu càng lắm vẻ hay, Vua thương, phải trái mặc bay sá gì. Giặt sa những bạn đương thì; Cùng xe chẳng được đi về với ta. Xin van cô ả bên nhà, Cũng đòi «nhăn mặt» khó mà như nhau.