Tận Cùng Là Cái Chết
Lời nói tưởng chừng như vô nghĩa và hầu như không gợi chút đáng sợ nào của nhân vật lớn tuổi nhất trong truyện, hóa ra chỉ mới là màn dạo đầu, là lời cảnh báo đầu tiên cho những sự thật đáng sợ và những cái chết nhuốm màu dã tâm đen tối trong cuốn tiểu thuyết trinh thám độc nhất vô nhị này của nữ hoàng truyện trinh thám Agatha Christie. Nó độc nhất vô nhị ở bối cảnh và thời gian mà câu chuyện diễn ra, với hình ảnh nước Ai Cập vào năm 2000 trước công nguyên được xây dựng và miêu tả một cách sống động thông qua ngòi bút của một Agatha Christie không chỉ tài năng về thể loại trinh thám, mà còn sâu rộng và lôi cuốn trong kiến thức và sự thấu hiểu về một trong những nền văn minh cuốn hút và gây tò mò sâu sắc nhất của nhân loại. Câu chuyện này không có ngài thám tử người Bỉ vui tính Hercule Poirot, hay cô nàng thám tử Jane Marple - hai nhân vật thám tử nổi tiếng được bà Christie sáng tạo ra - hẳn rồi, thế nhưng nó vẫn thật lôi cuốn và sống động đúng với cái “trình” mà một cuốn tiểu thuyết trinh thám của Agatha Christie phải đạt tới. Và đây thực sự là một sự phá cách tuyệt vời, một chuyến hành trình đầy ấn tượng vượt ra khỏi những khuôn khổ của bối cảnh và nhân vật mà Nữ hoàng truyện trinh thám đã từng tuân thủ trước đây. Câu chuyện bắt đầu khi Renisenb, người con gái duy nhất và là đứa con thứ ba của vị quản mộ Imhotep trở về nhà cha ruột của mình sau khi chịu tang người chồng vắn số. 8 năm sống cách biệt với gia đình, Renisenb đã từng nghĩ (và ước ao) rằng mọi người ở nhà – người cha Imhotep thủ cựu, áp đặt; anh trai cả Yahmose nhu nhược, yếu mềm, cùng người vợ Satipy quyền uy, lấn át; anh trai thứ Sobek nổi loạn, thích cãi lại cha và người vợ im lìm, trầm tính là Kait, em trai út Ipy “ngựa non háu đá”; bà nội Esa thông hiểu hết mọi sự; bà hầu cận nhiều chuyện và hay xuyên tạc mọi thứ Henet; và nhất là Hori – người bạn thuở thiếu thời của Renisenb, đồng thời là thầy ký tin cẩn của cha cô – không hề thay đổi một chút nào, đặc biệt là về bản tính của mình. Và mọi chuyện có vẻ sẽ đúng như những gì Renisenb đã từng nghĩ và hy vọng, cho đến ngày Imhotep mang về nàng thiếp yêu Nofret với thái độ căm ghét tất cả mọi người trong gia đình Renisenb. Sự xuất hiện của Nofret trẻ đẹp, cùng khả năng chi phối suy nghĩ và quan điểm Imhotep của cô bỗng dưng trở thành tác nhân gây đảo lộn hết tất cả những trật tự và lề thói thường thấy ở gia đình người quản mộ. Những người vốn lúc trước hay cự cãi nhau, mâu thuẫn nhau, giờ đây bỏ qua mọi khác biệt, đứng cùng nhau trên một con thuyền để chống lại thái độ và hành vi tác oai tác quái của Nofret. Để rồi đỉnh điểm của sự chống đối đó, ghê rợn thay, và cũng dễ dàng đoán ra thay, là cái chết tức tưởi với thân xác bị dập nát và méo mó của Nofret dưới chân một vách đá ở Khu Mộ do Imhotep cai quản. Thế nhưng đó mới chỉ là cái chết đầu tiên, là ngọn lửa châm ngòi cho những cái chết nhẫn tâm và ghê rợn khác trong gia đình Renisenb, cùng với đó là bầu không khí nghi ngờ, sợ hãi cho sự sống bỗng chốc trở nên quá mong manh khi đặt cạnh những cái chết liên hoàn. Và đáng sợ hơn nữa, gây nghi ngờ hơn là nữa sự xuất hiện hình ảnh Nofret trong lời khai của một cậu bé về vụ giết người tiếp theo, như thể hồn ma của cô gái yểu mệnh đang trở về để trả thù cho cái chết tức tưởi của mình…