Cánh Đồng Bất Tận
"Cánh đồng bật tận" vừa là tên tập truyện, vừa là tên của một truyện ngắn trong chính tác phẩm này. Đúng như tên gọi của nó, tập truyện kể về những cánh đồng bất tận riêng của mỗi người, tập hợp những mảnh đời bất hạnh nhất, xót xa đau đớn nhất. Mỗi người một nỗi đau, một câu chuyện khác nhau. Hình dáng của nỗi đau cũng khác nhau, có người vì tình yêu sông nước mà cả đời lam lũ, có người trót yêu một hòn đảo, một mảnh đất mà cả đời lỡ dở, có khi vì tình cha con, tình yêu đôi lứa, tóm lại, không nhân vật nào trong tác phẩm là không có nỗi khổ riêng. Cả cuốn sách là 14 truyện ngắn tuy khác nhau về nội dung nhưng cùng chung một điểm, đó đều là những câu chuyện viết về những kiếp người bất hạnh đi kiếm tìm cuộc sống và đi tìm kiếm cả tình người. Trong "Cánh đồng bất tận", Nguyễn Ngọc Tư viết khá nhiều về những mối tình, những duyên phận giữa những con người trong mảnh đời này nhưng hầu hết những mối tình đó lại không trọn vẹn. Chẳng phải đổ vỡ, nhưng không hề trọn vẹn. Những cái kết đều hụt hẫng, đôi khi còn tàn nhẫn đến nghẹn lời. Dường như có biệt tài viết về bi kịch, 14 câu chuyện tương đương với 14 bi kịch khác nhau, nhà văn chẳng còn là người viết nên những câu chuyện mà là kẻ đi gom nhặt những giọt nước mắt của người đời, câu chuyện nào cũng đau đớn. Vừa thể hiện đời sống văn hóa của người dân miền Tây, vừa khắc họa những bất hạnh của họ, những mảnh đời khổ không có cả nơi để mà dựa dẫm, kẻ bị tổn thương lại đi làm tổn thương kẻ yếu hơn mình, như một vòng luẩn quẩn, như một cánh đồng bất tận không có lối thoát. "Cánh đồng bất tận" là những cuộc tìm kiếm, tìm kiếm người, và tìm kiếm chính mục đích sống của mình, tìm kiếm trong khắc khoải và vô vọng...