Gọi Nắng Xuân Về
Như một quy luật tự nhiên, mùa xuân bao giờ cũng mang đến sức sống tuôn trào sau những ngày đông giá lạnh. Và ngay cả ở những vùng mà khí hậu chỉ có hai mùa mưa nắng thay vì là phân biệt xuân hạ thu đông thì khí sắc của thiên nhiên trong độ xuân về cũng vẫn mang đầy sức sống với những mầm non xanh tươi, những màu hoa rực rỡ và với những tâm hồn phơi phới đón xuân... Mùa xuân mang đến cho mỗi chúng ta những tia hy vọng mới, làm hồi sinh và nuôi dưỡng những khát vọng mà có thể đã quá lâu ta vẫn chưa thực sự đạt được. Mùa xuân cũng mang đến những vỗ về an ủi trong lòng ta về biết bao đắng cay tủi nhục, thất bại ê chề mà có thể ta đã gặp phải trong năm qua... Bởi trước mắt ta là sự thay đổi tự nhiên theo chu kỳ của vạn vật, của đất trời... và điều đó gợi lên trong ta niềm hy vọng về những thay đổi tốt đẹp hơn cho chính cuộc đời ta sau cột mốc thời gian này. Đôi khi tôi tự hỏi, nếu mỗi năm không có một độ xuân về khơi dậy bao niềm hy vọng mới, thì liệu mỗi chúng ta có thể nào đủ sức để tiếp bước trên chặng đường đời đầy chông gai, trở ngại phía trước hay chăng? Những khổ đau âm ỉ chất chồng theo tuổi đời sẽ dễ dàng làm ta gục ngã nếu không có được những niềm hy vọng mới. Và có lẽ đây cũng là một trong những lý do khiến cho nhân loại từ xưa đến nay trên khắp mọi châu lục đều hân hoan vui đón xuân về và tìm đủ mọi cách để bày tỏ niềm vui cũng như sự trân trọng đối với những đổi thay mà mùa xuân mang đến. Thế nhưng, cuộc sống không chỉ là một chuỗi dài tiếp nối những mùa xuân xanh tươi, mà sự thật là luôn có biết bao điều nghịch cảnh éo le, biết bao ngày đông giá với mây mù ảm đạm phủ che tâm hồn mỗi người. Mùa xuân trong thiên nhiên có thể trở về theo chu kỳ vận chuyển của thời gian, nhưng mùa xuân trong tâm hồn chúng ta dường như chẳng bao giờ tự nó tìm đến. Chẳng thế mà có lần thi hào Nguyễn Du đã phải ngậm ngùi than vãn: “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ!”...